Truyện ngắn: Người mẫu đặc biệt

Căn nhà đẹp ở khu phố cổ là tư gia của cặp vợ chồng nghệ sĩ nhiếp ảnh. Trên tường giăng đầy ảnh nữ chủ nhân. Khách mới đến sẽ có cảm giác chủ nhân cố tình khoe vợ đẹp.

Nhà nhiếp ảnh không chối. Bên chén trà nóng bỏng, được người vợ tào khang khẽ khàng pha với đủ các công đoạn tráng trà, ủ trà, cao hứng, ông còn ngồi kể vanh vách lai lịch của từng bức ảnh. Thiếu phụ duyên dáng trong tà áo dài màu tím nhạt, phía sau là bức tường rêu phong cổ kính ở chùa Kim Liên. 

Ảnh minh họa

Bức ảnh đặc tả nụ cười ngọt như cá hồi nước lạnh được chụp trong màn sương Sapa bàng bạc. Một bức khác chỉ lấy dáng người thanh tân, kiêu hãnh trong nắng sớm, được chụp bên hồ Xuân Hương Đà Lạt. Đặc biệt chính giữa nhà treo một bức chân dung cực to, người mẹ trẻ đang âu yếm một hài nhi có nụ cười thiên thần. Hơi ấm của hạnh phúc lấp lánh, lan tỏa khắp không gian, được hắt ra từ ánh sáng của bức ảnh trung tâm đó.


Bao nhiêu bức ảnh là bấy nhiêu câu chuyện được kể miên man. Phụ hoạ cho những câu chuyện đầy phấn khích của chồng bao giờ cũng chỉ là nụ cười ý nhị của nữ chủ nhân, trong lúc luôn tay châm trà đãi khách. Người ngoài nhìn vào có biết đâu hạnh phúc ngọt ngào này với chị không phải tự nhiên mà có…

Hơn chục năm làm vợ một nghệ sĩ, chị đã quen với công việc chuẩn bị hậu cần cho những chuyến đi sáng tác của chồng. Một tháng vài lần, anh chụp ảnh thời trang theo các hợp đồng. Thuở mới làm nghề còn nhiều thô sơ, chị kiêm luôn vai trò người cầm phông hắt sáng, đôi khi đảm nhận luôn công việc dặm phấn bổ sung cho các cô người mẫu. 

Còn lại nhiệm vụ chính của chị là đi theo cả đoàn, xách đồ, canh đồ khi nghệ sĩ và các em mẫu đang thăng hoa cùng nghệ thuật. Trong lúc họ thực hành nghệ thuật, chị thả mình trong những cuốn sách. Đó là cách chị giết thời gian mà cũng để trí tưởng tượng khỏi lang thang. Đó là những chuyến đi mệt bã, nhưng chị vui vì luôn được gần bên anh. Nó khiến chị sung sướng hơn rất nhiều so với công việc thứ hai và cũng là nghề chính của anh, đó là hội họa.

Những đợt anh lao vào vẽ, chị dường như bị bỏ quên. Nhiệm vụ của chị mỗi ngày là dọn dẹp căn phòng áp mái là xưởng vẽ tại gia của anh, chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, kèm đồ uống các loại cho hai người. 

Là anh và … một cô gái khác. Mà bao giờ cũng phải đủ cho 2 bữa, bởi anh vẽ xuyên ngày là chuyện rất bình thường. Bởi thế, bao giờ chị cũng có nồi ủ, hầm một đêm nhừ nhuyễn súp gà ngô nấm hoặc cháo chim bồ câu ninh với đậu xanh… Đó là những món bổ dưỡng, nhẹ bụng, lại có thể ăn ngay, luôn nóng hôi hổi.

Bản thân chị sau đó phải rút lui, để tôn trọng tự do sáng tác tuyệt đối, để khỏi ảnh hưởng đến cảm hứng của anh. Anh yêu cầu chị như vậy. Cả ngày, họ giam mình trong căn phòng biệt lập đó. Chị khổ sở với trí tưởng tượng của mình, bởi chị biết, anh đang thả hồn trước một người mẫu khoả thân. Nếu anh có nhiều mẫu thì còn đỡ. Đằng này, anh khó tính, chỉ chấp nhận có mỗi một cô đã có thâm niên 10 năm làm mẫu vì tỉ lệ cơ thể và sự biểu cảm không chê vào đâu được. 

Theo các sách tâm lý mà chị vẫn chịu khó đọc hằng ngày, thế mới là môi trường dễ nảy sinh tình cảm. Chỉ có một lý do an ủi chị, tranh anh bán được. Và hai vợ chồng cùng một đứa con trai sống sung túc mà không cần quan tâm đến đồng lương giáo viên dạy nhạc ở trường tiểu học của chị.

Thế nhưng, những suy diễn, hay có thể nói là ghen tuông cũng được, chị giấu kín trong lòng. Chị nghiêm túc thực hiện đúng những yêu cầu của anh. Ngoài giờ lên lớp, chị lang thang siêu thị, phố xá chờ anh gọi mới trở về nhà. Về sau chị mới nghĩ ra một cách tận hưởng thời gian chết lý thú hơn đó là đến một spa. Ở đó chị được xông nóng cho toát hết mồ hôi, được những bàn tay thuần thục xoa vuốt xua tan những mỏi mệt cơ bắp, có phần lan ra từ sự ủ ê của tinh thần. 

Nhưng ngay cả những lúc đó chị cũng không được thư giãn hoàn toàn vì không dám tắt chuông điện thoại. Chị luôn canh để sao cho có thể nghe máy chồng gọi ngay từ những hồi chuông đầu tiên. Chị không hiểu đó là do tình yêu, sự phục tùng, hay là cảm giác muốn giành lại anh từ một người đàn bà không xa lạ. Cái cảm giác này thật kỳ lạ. Kiến trong miệng chén có bò đi đâu, anh từng nhiều lúc cả cười nói với chị như vậy nhưng chị không thoát ra được. Thường thì anh sẽ gọi khi đã là buổi chiều muộn. Chị không nấu cơm như thường lệ, làm cho riêng anh một bát cháo đặc biệt, mà anh âu yếm gọi là “cháo âm mưu”. 

Chả là nó gồm toàn những thực phẩm kích hoạt đàn ông. Thoạt tiên, chị thái nhỏ biến cả mớ rau cải mơ, rồi bỏ vào trong một cái bát to sâu lòng. Cháo hàu nấu với đậu xanh để nguyên vỏ nóng rẫy múc nhanh ra bát, rắc thêm hạt tiêu… Nhìn chồng bưng bát cháo xuýt xoa, mọi cơn tủi hờn trong lòng chất chứa cả ngày của chị như tan biến. Chị nhìn chồng ăn ngon lành, thấy lòng lâng lâng quá. 

Anh ăn xong, sẽ đến màn ngâm chân. Bao giờ trong lúc anh vẽ, chị cũng chu đáo đun sẵn một nồi nước thật to, thả đủ cả rễ trầm, hương nhu, lá sả, thêm chút muối hầm hoà vào. Vợ chồng cùng ngâm chân trong một chậu to, nồi nước thơm để sẵn sàng bên cạnh. Anh đứng vẽ cả ngày bàn chân cần được chăm sóc. Chị lý luận thế. Còn anh về sau đã không còn thấy vợ mình “nhiều chuyện” mà đâm nghiện nồi nước ngâm chân mỗi tối toả hương ngào ngạt, nồng đượm.

Có một lần, người mẫu của anh không đến được vì bị cảm. Nhìn anh đi lại trong nhà bồn chồn, chị nhỏ nhẹ hỏi: “Hôm nay em không có giờ lên lớp, hay là em thế vai cô ấy được không?”. Anh nhìn chị, vẻ ngạc nhiên. Một hồi sau thì anh gật. Cái gượng gượng đồng ý của anh khiến chị hơi tự ái nhưng chị dẹp nhanh cảm xúc đó. Ngượng nghịu mãi chị mới cởi hết quần áo ra được, mà phải có sự trợ giúp của anh. Nhưng dần dần, chị thấy hết sường sượng khi thấy anh đã hoàn toàn thả hồn vào tấm toan. 

Chị hiểu rằng, anh là hoạ sĩ chuyên nghiệp. Anh lao vào vẽ khi cảm hứng đến. Và trong lúc “nhập đồng” đó, hình thể đẹp của người mẫu chính là đối tác song hành cùng quá trình sáng tạo. Anh tuyệt nhiên không thưởng thức cơ thể phụ nữ với con mắt của một người đàn ông.

Sau đó, chị còn làm mẫu cho anh thêm vài lần nữa. Có điều khiến chị thấy vui vui trong lòng là những bức tranh do chị làm mẫu bán được giá hơn hẳn “cô kia”. Dù vậy, khi anh nửa đùa nửa thật bảo chị bỏ nghề về nhà làm người mẫu chuyên nghiệp cho anh thì chị lắc nhẹ. Chị bảo chị sẵn sàng làm người mẫu “đóng thế” cho anh nhưng nếu chị cứ mãi quanh quẩn bên anh, cả hai người sẽ đều mất hứng. Vả lại đó là công việc của anh. Và chị tôn trọng mảnh trời riêng đó.

Những chuyến chụp ảnh thời trang sau đó đối với chị là những ngày hội. Bao nhiêu vất vả tan biến hết. Bởi vì, bao giờ anh cũng dành một khoảng thời gian nhất định để thể hiện cảm hứng trên một người mẫu đặc biệt – là chị.

Truyện ngắn của Võ Hồng Thu (Báo Bắc Giang)